Bài học

Tặng B.H.
Có một trường chẳng bao giờ trao bằng tốt nghiệp
Dù học suốt đời, ta vẫn chỉ là một trò dốt mà thôi
Từng nét chữ dạy ta, đều viết bằng nước mắt
Nhưng âm hưởng đọc lên, chỉ vang vọng tiếng cười

Chẳng có ông trời đâu, mà sách nào dạy ta cũng ghi có Ông Trời
Sao sủi bọt sau mây, thành dải Ngân Hà mùa nước nổi
Điều ta muốn đã thành lời chúa nói
Con người lớn hơn mọi thứ thánh thần, con người đã sinh ra

Mọi bất hạnh của chính mình, là thuế một đời ta
Ta nộp chúa hằng ngày, mà chả có một biên lai nào xác nhận
Không có khoản học phí nào trả cho sách vở
Sách vở là phế thải của đời, mỗi khi ta lớn lên

Ta bỏ lại phía sau, bao kinh sách của thánh hiền
Để ghi mới một nỗi buồn vu vơ mùa lá rụng
Lãng phí thời gian là lãng phí sự sống
Mọi thất bại đều là bậc thầy của tất cả các siêu sao…

Ta học ở ánh trăng sự trầm tĩnh khát khao
Học ở bão, sự bạo tàn, để làm người thắng cuộc
Học ở cá, sự tận trung với nước
Và học ở chính mình - những đức tin và xương máu một đời ta…

--------------------------
Kuala Lumpur 7/12/2023

TRẦN NHUẬN MINH