Làm mẹ

(Báo Quảng Ngãi)- Buổi chiều hôm ấy, nắng xuyên qua tấm lưới B40 in lỗ chỗ trên sân xi măng. Vài bụi cây sống đời trổ hoa đỏ li ti. Ly gặp thằng bé, trong lòng không gợn cảm xúc. Thằng bé vẫn đứng yên, giương đôi mắt vừa ngơ ngác vừa dò xét nhìn Ly như thể người lạ nào đến nhà. Còn Ly đã biết rõ về thằng bé. Mẹ nó đã đi lấy chồng, còn ba nó sắp lấy vợ khác, và người khác đó chính là Ly.

Cái duyên, cái số đưa Ly sắp trở thành mẹ của một đứa bé 8 tuổi, trong khi Ly chưa một lần sinh nở.

Thằng bé vẫn nhìn Ly lạ lẫm, bỗng chốc hét lên, cô đừng giành ba với con, khiến Ly hụt hẫng, khó xử. Ly về nhà ôm vai mẹ khóc nức nở. Cô gái hơn 30 tuổi bỗng bé nhỏ trong vòng tay mẹ. “Lấy tình thương mà đối đãi với nhau con ạ”, mẹ ôm vai Ly dỗ dành.

***

Vết sẹo trên mặt Ly đỏ ửng khi cơn xúc động vẫn chưa qua. Dấu tích của hồi còn bé, xui rủi Ly ngã vào bếp than khi lò mò lục nồi cơm. Nghe tiếng thét của con, mẹ Ly vứt cây cuốc chạy từ ngoài vườn vào vác Ly hớt hải đi cấp cứu. Dẫu bao nhiêu tình yêu thương dỗ dành của mẹ như để bù đắp lại cho Ly bởi bà mãi ăn năn, hối hận trong phút giây để con gái gặp nạn, cũng không làm Ly bớt mặc cảm, tự ti với bạn bè. Những lời trêu đùa vô tình tổn thương suốt năm tháng đi học, càng khiến Ly khép mình. Khi ấy, chỉ có anh, người hàng xóm gần nhà, học trên Ly vài khóa đứng ra bảo vệ Ly khỏi lũ bạn. Mỗi buổi trưa đi học về, thay vì để Ly đi bộ giữa đám bạn học, anh chở Ly ngồi phía sau như đứa em gái nhỏ bé bỏng khiến Ly cảm thấy bờ vai anh thật cao lớn. Chiếc xe đạp băng băng bỏ qua những lời trêu chọc về vết sẹo trên mặt Ly. Anh thắng kiii...iíit trước cổng sân, rồi nói với Ly đầy oai lực khiến Ly nhớ mãi từng lời:

(Báo Quảng Ngãi)- Buổi chiều hôm ấy, nắng xuyên qua tấm lưới B40 in lỗ chỗ trên sân xi măng. Vài bụi cây sống đời trổ hoa đỏ li ti. Ly gặp thằng bé, trong lòng không gợn cảm xúc. Thằng bé vẫn đứng yên, giương đôi mắt vừa ngơ ngác vừa dò xét nhìn Ly như thể người lạ nào đến nhà. Còn Ly đã biết rõ về thằng bé. Mẹ nó đã đi lấy chồng, còn ba nó sắp lấy vợ khác, và người khác đó chính là Ly.

- Bữa sau có đứa nào trêu chọc, em cứ nói anh.

Mẹ Ly và mẹ anh vốn là bạn thân với nhau, nên tuổi thơ của anh và Ly cũng trở thành những người bạn bè thân thiết. Lên cấp 3, anh ra thị xã trọ học, còn Ly vẫn học trong quê. Lũ bạn cũng đã lớn, thấu hiểu cho cô bạn gái của mình. Những lời trêu chọc của bạn bè đã vơi dần từ khi nào. Những lớp phấn trang điểm nhẹ giúp Ly che phần nào khiếm khuyết trên khuôn mặt mình. Trời phú cho Ly giọng hát trong veo. Mái tóc đen nhánh xõa ngang vai. Vài chàng trai cùng trường cao đẳng tài chính khi ấy theo đuổi Ly, nhưng sâu thẳm trong lòng, Ly mơ hồ mình còn đang chờ một điều gì thân thuộc nhưng cũng đầy xa xăm... Tốt nghiệp, Ly ra trường, trở thành kế toán tại một cơ quan nọ. Thỉnh thoảng, Ly chỉ gặp anh về thăm nhà vào những dịp lễ tết.

***

Chiếc thiệp cưới màu đỏ để trên bàn khiến Ly cảm thấy linh tính điều gì. Địa chỉ đằng trai cùng thôn, chỉ cách nhà Ly vài trăm mét. Còn nhà gái ở tận TP.Hồ Chí Minh, nơi mà có lần còn nhỏ, anh từng hứa sẽ dẫn Ly đến phố thị sầm uất. Lời hứa chưa thành hiện thực, anh sắp kết hôn. Chỉ còn cách tuần nữa thôi đám cưới sẽ diễn ra.

Anh mỉm cười nắm tay cô dâu cùng lên sân khấu cúi chào khách khứa tham dự. Bất giác Ly gục đầu chào lại. Cô dâu xinh đẹp, hiện đại, xứng đôi với anh. Ly thầm chúc anh sẽ luôn hạnh phúc bên người anh đã lựa chọn, mà lòng bỗng trống trải, khắc khoải.

Sau đám cưới, vợ chồng anh nán lại vài ngày để thăm bà con. Vợ chồng anh đến vào lúc Ly đang tất bật lo hồ sơ cho cơ quan nên không có nhà. Chỉ vào hôm buổi chiều, chiếc xe ô tô chở vợ chồng anh vào lại thành phố khi Ly kịp đi làm về. Anh đưa tay chào Ly qua lớp cửa kính. Chiếc xe trờ đi, để lại lớp bụi mỏng. Vài hạt bụi vô tình rơi vào mắt, khiến mắt Ly chợt cay xè.

***

- Anh thất bại rồi Ly ơi.

Câu nói thốt ra từ trong miệng anh, khiến lòng Ly sững sờ, xót xa. Giá như ngày còn bé, Ly sẽ là bờ vai che chở cho anh.

Nhưng khoảng cách giữa hai người quá lớn khiến Ly chẳng nói nên lời.

Anh quyết định về quê lập nghiệp, bỏ lại khoảng trời thanh xuân dùi mài kinh sử, nơi đã gặp người vợ của mình. Những bảng thành tích nổi trội thời đại học từng khiến vợ anh hãnh diện với bạn bè cũng không xóa đi những nhọc nhằn của năm tháng ở trọ chật chội của cặp vợ chồng trẻ. Dẫu anh đã cố gắng xoay xở giữa những bản vẽ ngôi nhà cao tầng để xây đắp ước mơ tổ ấm cho mình tại thành phố lớn, nhưng khoảng thời gian khởi nghiệp thiếu thốn suốt mấy năm liền đã không níu kéo vợ anh ở lại.

Ly biết những lời bàn tán xầm xì của mọi người xung quanh hoài nghi về anh. Bởi khái niệm đi học, lập nghiệp ở TP.Hồ Chí Minh mới được xem là thành công với người ở quê. Tốt nghiệp trường kiến trúc và kết hôn cùng cô bạn học có hộ khẩu tại thành phố lớn. Chẳng phải anh từng là hình mẫu cho biết bao nhiêu người ở quê đó sao?

Bắt đầu lại với hai bàn tay trắng, anh mở xưởng nội thất nhỏ, cặm cụi chong đèn với những bản vẽ. Có lần qua nhà chơi, anh nói với Ly, ở quê người ta vẫn chưa chú trọng đến thiết kế xây dựng, nhưng anh tin dần dần mọi người sẽ cần đến nó. Anh muốn xây dựng tương lai trở lại trên chính quê hương nơi anh sinh ra. Dần dần Ly giúp anh tính toán những công trình, tiền mua nguyên liệu, vật tư đầu ra đầu vào. Nhìn Ly tỉ mỉ với những con số cân đối các khoản thiếu hụt, anh nhận ra mình chẳng thể mơ mộng chỉ thả hồn vào những bản vẽ. Nhờ sự trợ lực của Ly, xưởng gỗ của anh dần phát triển, mở rộng thêm quy mô. Những bản thiết kế của anh được nhiều người biết đến hơn.

Năm tháng trôi qua cho đến một buổi chiều, Ly tan sở trở về, bắt gặp anh đứng chờ trên con dốc bên kia đường. Chẳng biết anh đợi từ khi nào, nhưng mồ hôi lấm tấm trên lưng áo, như thể đã chờ Ly từ lâu. Anh gãi đầu, phân bua, có khách hàng ở gần đây sẵn tiện chờ Ly về. Hai người đi song song với nhau. Những ngày có anh về, trong lòng Ly như có cơn gió mát lành bình yên. Những điều Ly chưa kịp nói, anh đã thấu hiểu với độ từng trải của một người đã qua một lần lỡ đò. Bẽn lẽn đứng sau vai anh trong một buổi sáng, anh dẫn Ly về ra mắt với gia đình. Mẹ anh nắm chặt tay Ly, cái bắt tay vừa gửi gắm vừa tin tưởng vào Ly.

Điện thoại của Ly báo tin nhắn chỉ vài dòng vỏn vẹn: “Đợi anh về”, khi ngày cưới chỉ còn thời gian ngắn. Anh có việc gì gấp mà không thể kịp nói với mình. Mãi cho vài ngày sau, xưởng gỗ mở cửa trở lại. Thì ra...

-

Anh vào TP.Hồ Chí Minh đón đứa nhỏ về sống với ba, bởi mẹ đứa nhỏ đi lấy chồng ở nước ngoài rồi Ly ạ. Anh làm thủ tục chuyển trường cho con về quê, anh muốn bù đắp tình thương suốt những năm qua cho con. Mong Ly hãy hiểu và thương anh. Giọng anh khắc khoải bên cạnh.

Lần đầu tiên Ly gặp thằng bé là vào một buổi chiều. Ly vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho điều này. Dẫu hôm nào, anh cũng đóng cửa xưởng sớm, để dành thời gian đưa Ly và thằng bé đi chơi, như thể muốn gắn kết tình cảm của hai người sẽ đồng hành cùng anh. Nhưng đứa nhỏ vẫn giữ khoảng cách với Ly như đề phòng một người lạ sẽ giành đi điều quý giá duy nhất còn lại của mình - ba của nó. Ly vẫn băn khoăn không biết mình sẽ xưng hô với thằng bé như thế nào, gọi là mẹ, dì, hay là cô. Ly cảm thấy lạ lẫm với cách xưng hô “mẹ” như vậy. Còn gọi là “dì”, cứ như dì ghẻ trong những câu truyện cổ tích thời nhỏ Ly hay đọc.

***

Những cơn ốm nghén ập đến khiến Ly buồn nôn, chóng mặt, phải nằm nghỉ dưỡng theo lời khuyên của bác sĩ. Ly mê man thiếp đi, chỉ kịp thấy bóng dáng thằng bé bên cạnh, cuống quýt lo lắng cho Ly.

Lúc tỉnh dậy, Ly đã thấy thằng bé nằm phía dưới sàn nhà bên cạnh, còng queo như một chú chó con tội nghiệp đến đáng thương. Ly sờ lên đầu thằng bé, nóng hổi. Trong giấc ngủ chập chờn của trẻ thơ, thằng bé nói mớ:

- Mẹ ơi, mẹ... đừng... bỏ con...

Ly cuống cuồng vội ôm lấy thằng bé, cất tiếng an ủi:

- Mẹ đây, mẹ đây.

Ly xưng mẹ như một phản xạ tự nhiên. Khoảnh khắc ấy khiến Ly chợt thấy lòng mình cần bao dung, yêu thương thằng bé hơn nữa. Ôm thằng bé vào lòng, bờ vai của Ly để đứa trẻ ngả đầu vào. Làm sao có thể bỏ rơi một đứa nhỏ như vậy, như lời mẹ từng dặn Ly, lấy tình thương mà đối đãi với nhau.

Ấp ủ trong mình một sinh linh bé nhỏ sắp chào đời, Ly lại càng thương cho thằng bé đã trải qua những tháng ngày thiếu thốn tình cảm. Nó có đôi mắt giống hệt anh. Giấc mơ của Ly chẳng phải là gia đình ấm áp đủ đầy tình thương đó sao. Anh đứng đó, bờ vai vững chãi đã che chở cho Ly ngày ấu thơ và giờ đây sẽ che chắn cho Ly và những đứa con suốt những năm tháng còn lại.

Buổi sáng, gió thổi mát lành qua những khóm hoa sống đời mà Ly và thằng bé đã chăm sóc, tưới nước mỗi ngày. Đóa hoa nhỏ khoe sắc đỏ thắm tươi tắn, nảy những chồi non. Những ngày đầu năm mới, có đứa nhỏ được ba mẹ đưa đến trường, một gia đình hạnh phúc, vẹn tròn./.